Cô ơi còn gì cô chưa nói ?
Một kiếp người qua, lặng hư không.
Sinh giữa đạn bom, thời lửa khói,
Tuổi thơ chìm nổi, giữa bão giông.
Hòa bình trả lại đất quê hương,
Vạt áo sờn vai, mảnh ruộng vườn.
Bom đạn lẩn sâu lòng đất mẹ,
Nổ ngang người, đọng lại đau thương
Mảnh đạn găm xương, vết sẹo mờ,
Đêm trở lạnh, buốt đau lại đến
Mấy chục năm trời, xương vẫn nhức
Thuốc than không dịu vết thương đời.
Phố thị phồn hoa, lạc bước chân,
Chồng con, gia thất, cũng vẹn tròn.
Nghề xưa chẳng có, đời bấp bênh,
Thành thị bon chen, cũng ấm no.
Chồng đi, để lại khoảng trời không,
Con cháu quần quây, ấm áp lòng.
Gồng gánh theo con, hai buổi chợ
Chợ đông không động tiếng tơ lòng.
Nay cô nằm đó, mắt nhắm nghiền,
Hơi thở mong manh, cõi mộng miền.
Đi nhé cô ơi, về chốn xa,
Nơi không còn nữa, những xót xa.
Vật chất trần gian, có là chi,
Nghĩa tình sâu nặng, vẫn khắc ghi.
Họ hàng cô sao khỏi tiếc thương,
Cô ơi, an nghỉ, chốn thiên đường!
Trăm họ ước mơ, mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm ...
Lo nghĩ nhiều quên rằng bị muỗi cắn ...
Vợ chồng hòa thuận thì con cái sẽ hạnh phúc, gia đình hạnh phúc thì bậc ông bà sẽ an lòng.
Trăm họ ước mơ, mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm ...
Lo nghĩ nhiều quên rằng bị muỗi cắn ...
Vợ chồng hòa thuận thì con cái sẽ hạnh phúc, gia đình hạnh phúc thì bậc ông bà sẽ an lòng.