"Đêm nằm mơ phố" – tiếng nhạc như cứa vào lòng, khơi dậy những ký ức tưởng đã ngủ vùi đâu đó trong góc khuất tâm hồn. Có những mối tình, có những con người, ta cứ ngỡ đã quên, nhưng hóa ra chỉ là vờ quên thôi. Bởi mỗi khi giai điệu ấy vang lên, lòng lại nhói lên một nỗi luyến tiếc khôn nguôi.
Hà Nội những ngày thuở ấy, gió heo may se lạnh len lỏi qua từng con phố nhỏ, em đến bên tôi như một giấc mơ. Giữa dòng người tấp nập, em hiện lên dịu dàng như làn sương khói mỏng manh. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, đến giờ tôi vẫn nhớ như in.
Chúng ta từng có những chiều hoàng hôn lãng mạn bên Hồ Tây, "sương giăng" phủ kín mặt nước, in bóng hai đứa mình. Những đêm trăng thanh gió mát, ta dạo bước trên "con đường vàng ánh trăng", thủ thỉ tâm tình. Rồi những đêm khuya muộn, ta tìm về quán quen, nơi có ánh đèn vàng ấm áp, cùng nhau nhâm nhi ly cà phê nóng, lặng yên bên nhau.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi quá, em nhỉ? "Đâu hay một hôm gió mùa thu", em rời xa tôi, để lại trong tôi khoảng trống mênh mông và nỗi nhớ khôn nguôi. Hà Nội vẫn vậy, vẫn thơ mộng, trữ tình, nhưng thiếu vắng em, mọi thứ dường như đều nhạt nhòa.
Giờ đây, mỗi khi đêm về, tôi lại "nằm mơ phố", mơ về những ngày tháng đã qua, mơ về nụ cười của em, mơ về những cái nắm tay siết chặt. Trong mơ, tôi cố níu giữ hình bóng ấy, nhưng tỉnh dậy, chỉ còn lại nỗi cô đơn trống trải.
Em à, "người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ". Tôi biết, cuộc đời này còn dài, còn nhiều con phố, nhiều giấc mơ đang chờ tôi phía trước. Sẽ có những con phố rực rỡ ánh đèn, sẽ có những nụ cười mới, những hạnh phúc mới. Nhưng ký ức về em, về mối tình đầu dang dở, tôi sẽ cất giữ cẩn thận trong một góc trái tim mình.
Cảm ơn em vì đã đến, đã yêu, đã cho tôi những tháng ngày tuyệt đẹp nhất của tuổi trẻ. Dù không thể cùng nhau đi đến cuối con đường, nhưng tôi trân trọng từng khoảnh khắc ta đã có.
Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.
Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn gió khuya quán quen chờ sáng
Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.
Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.
Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn gió khuya quán quen chờ sáng.
Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.
Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh.
Đâu hay một hôm gió mùa thu...
(Tác giả : Việt Anh)
"Đêm nằm mơ phố" sẽ mãi là bản tình ca của riêng tôi, gợi nhắc về một mối tình đã qua, một thời thanh xuân rực rỡ, và một người con gái tôi từng yêu tha thiết.
Có những giai điệu cứ vang lên, khơi gợi trong ta những miền ký ức tưởng chừng đã ngủ quên. Như lời…
Trăm họ ước mơ, mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm ...
Lo nghĩ nhiều quên rằng bị muỗi cắn ...
Vợ chồng hòa thuận thì con cái sẽ hạnh phúc, gia đình hạnh phúc thì bậc ông bà sẽ an lòng.